Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



Tôi từng tham dự một hội nghị ở bệnh viện mà tại đó, vị giám đốc của một chương trình mới đã trình bày những thành tựu trong năm của họ. Hơn một triệu đô la đã được huy động từ cộng đồng cho chương trình này và người ta kỳ vọng rất nhiểu vào nó. Tôi không phải là một trong những người tại đó cảm thấy ấn tượng với các thành quả được tung hô, nhưng tôi im lặng – bởi vì chúng không phải là chuyện của tôi, và mẹ tôi đã dạy nếu không có gì tốt đẹp để nói thì tốt nhất đừng nói gì cả. Nhưng lời dạy đó không thể khiến tôi ngừng nghĩ rằng chương trình này đã làm lãng phí thời gian và nguồn lực quý báu. Xung quanh tôi, những đại biểu khác đều bày tỏ sự ủng hộ.
Lầm tốt lắm! Chức mừng! Thành quả xuấtsắc! Mặc dù rõ ràng mọi người đểu nhận thấy rằng năm vừa qua không có nhiều thành tựu để trình bày, tuy nhiên phẩn lớn các chuyên gia y tế xung quanh tôi đều hùa theo lời khen ngợi rằng mọi thứ đểu rất tuyệt vời. Chẳng có ai, kể cả chính bản thân tôi, dám đứng dậy và hét lên: “Hoàng đế cởi truồng kìa!” Vấn đề này không chỉ xuất hiện tại bệnh viện nơi tôi làm việc mà còn phổ biến trong khắp ngành y tế công cộng; đó là cách bất Cục diện giằng co 9 kỳ bộ máy quan liêu nào vận hành. Mặc dù hữu ích trong các mối quan hệ cá nhân, nhưng việc chỉ giữ quan điểm phản biện trong lòng mình sẽ không giúp gì cho sự tiến bộ của khoa học. Để giải quyết vấn đề, chúng ta cần phải biết rằng chúng có tổn tại.
Chỉ khi đó chúng ta mới có thể hiểu được tại sao những giải pháp hiện thời lại không thỏa đáng và làm thế nào để cải thiện nó. Nói cho cùng, nhiểu sinh mạng sẽ phụ thuộc vào việc này. Tuy nhiên, trong nghiên cứu y khoa, những ý kiến trái chiểu thường không được chào đón. Vấn đê’ này xuất hiện xuyên suốt ngành y, chẳng hạn như nghiên cứu về béo phì, tiểu đường type 2 và ung thư. BÉO PHÌ Chúng ta đang được chứng kiến đại dịch bếo phì lớn nhất trong lịch sử thế giới. Khi nhìn vào bất kỳ số liệu thống kê nào vê’ tình trạng béo phì toàn cầu, bạn sẽ thấy những tin tức ảm đạm. Vào năm 1985, không một bang nào của Mỹ có tỉ lệ béo phì vượt quá 10%. Vào năm 2016, Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh Hoa Kỳ (Centers for Disease Control and Prevention – CDC) báo cáo rằng không bang nào có tỉ lệ béo phi dưới 20% và chỉ có ba bang có tỉ lệ dưới 25%.1 Trời đất ơi! Chúng ta không thể chỉ đổ lỗi cho gen di truyền, bởi vì sự thay đổi này đã diễn ra trong vòng 31 năm qua, tức là chỉ trong một thế hệ duy nhất. Rõ ràng, chúng ta cần đến những sự can thiệp, những giải pháp lằu bền để giúp mọi người giảm cân và sau đó duy trì một mức cân nặng lành mạnh.
Trong nhiểu thập niên, chúng ta đã tự đánh lừa bản thân để tin rằng có một giải pháp cho bệnh béo phì: đếm calo. CDC đê’ xuất: “Để giảm cân, bạn phải tiêu hao một lượng calo lớn hơn mức nạp vào. Do 0,5 kg mỡ trên cơ thể chứa khoảng 3.500 calo 10 Mật mã ung thư nên bạn cẩn hạn chế từ 500 đến 1.000 calo nạp vào mỗi ngày để giảm được khoảng 0,5 đến 1 kg mỗi tuẩn.” Đây gẩn như là lời khuyên tiêu chuẩn được các bác sĩ, chuyên gia dinh dưỡng, tạp chí, sách giáo khoa và báo chí lặp đi lặp lại trên toàn thế giới. Đó cũng chính là khuyến cáo dinh dưỡng tôi được học ở trường y. Bất kỳ bác sĩ nào gợi ý một cách thức giảm cân khác hẩu như đểu bị coi là lang băm. Tuy vậy, sự chú tâm tới mức ám ảnh của cộng đồng y khoa đối với calo đã không đem lại bất kỳ thành công nào trong việc chống lại đại dịch béo phì. Nếu không thể thừa nhận rằng các giải pháp của mình là vô cùng không thỏa đáng, chúng ta sẽ bất lực trong việc chống lại sự trỗi dậy của béo phì.
Rất ít người có thể thừa nhận rằng lời khuyên “ăn ít đi, vận động nhiểu hơn” không hể có hiệu quả. Nhưng bước quan trọng đẩu tiên hướng về việc giải quyết đại dịch béo phì là phải thừa nhận thiếu sót của chúng ta. Lời khuyên đếm calo không hể hữu ích hay có hiệu quả. Thay vào đó, như tôi đã lập luận, chúng ta phải thừa nhận rằng béo phì là sự mất cân bằng hormone, chứ không phải mất cân bằng calo. Hãy đón nhận sự thật và tiến về phía trước để có thể tìm ra những giải pháp thực sự hiệu quả. Chỉ khi đó, chúng ta mới có cơ hội đảo ngược cơn khủng hoảng y tế công cộng này. Như nhà kinh tế học lỗi lạc John Maynard Keynes đã nói: “Khó khăn khi hình thành những ý tưởng mới không thể sánh bằng khó khăn khi thoát khỏi những ỷ tưởng cũ.” Đại dịch kinh hoàng của tiểu đường type 2 cũng rất giống với béo phì. Theo CDC, khoảng một phẩn mười dân số Mỹ mắc tiểu đường type 2. Tệ hơn nữa, con số này đã dẩn táng trong vài thập niên qua và không có biện pháp giải quyết nào xuất hiện.
* Các loại thuốc hạ đường huyết như insulin được coi là phương pháp điều trị tiêu chuẩn, nhưng thực tế lại dẫn đến việc bệnh nhân cần liều lượng ngày càng cao, cho thấy tình trạng bệnh trở nên trầm trọng hơn. * Cộng đồng y khoa kiên trì giữ quan điểm tiểu đường type 2 là bệnh mạn tính, tiến triển không thể tránh khỏi. * Tác giả phản bác quan điểm này, khẳng định rằng tình trạng tiểu đường type 2 hầu như luôn cải thiện khi bệnh nhân giảm cân và điều chỉnh chế độ ăn. * Sự miễn cưỡng của ngành y trong việc thừa nhận sai sót của phương pháp điều trị hiện tại và sự không sẵn lòng điều chỉnh chế độ ăn thay vì kê thêm thuốc đã dẫn đến đại dịch không ngừng gia tăng.
**Đại dịch béo phì và sự sai lầm của việc đếm calo:**
* Thế giới đang chứng kiến đại dịch béo phì lớn nhất lịch sử, với tỷ lệ gia tăng đáng báo động chỉ trong vòng một thế hệ. * Phương pháp “đếm calo” (ăn ít đi, vận động nhiều hơn) được khuyến cáo rộng rãi nhưng hoàn toàn không hiệu quả trong việc chống lại đại dịch này. * Tác giả lập luận rằng béo phì là một sự mất cân bằng hormone, chứ không phải mất cân bằng calo. Việc không thừa nhận sự thất bại của các giải pháp cũ khiến ngành y trở nên bất lực.
**Ung thư: Tiến bộ bề nổi và thực trạng đáng báo động:**
* Dù thường xuyên nghe về những “đột phá” trong nghiên cứu ung thư, dữ liệu thực tế cho thấy tiến trình nghiên cứu ung thư đang tụt hậu so với các lĩnh vực y khoa khác. * Sau thành công ban đầu trong việc kiểm soát các bệnh truyền nhiễm, sự chú ý chuyển sang các bệnh mạn tính như tim mạch và ung thư. Dù có những nỗ lực như chiến dịch “chống ung thư” của Tổng thống Nixon với khoản đầu tư khổng lồ, tỷ lệ tử vong do ung thư vẫn tiếp tục tăng mạnh và các nỗ lực trong nhiều thập kỷ đã không giảm được tốc độ leo thang này. * Tiến sĩ John Bailar III đã lên tiếng chỉ trích hiệu quả của toàn bộ chương trình nghiên cứu ung thư, chỉ ra rằng số ca tử vong vẫn tăng dù có những nỗ lực kéo dài, và nhận định rằng “chúng ta đang dấn thất thế” trong cuộc chiến này. * Tuy nhiên, thay vì được lắng nghe, bài viết của ông đã bị chỉ trích nặng nề, coi là sai lầm và xúc phạm bởi cộng đồng y khoa, những người không muốn thừa nhận sự thật rằng phương pháp tiếp cận hiện tại đã thất bại. Dù số liệu thống kê cho thấy tình hình xấu đi, cộng đồng nghiên cứu vẫn giữ thái độ phớt lờ, cho rằng mọi thứ đều ổn trong khi số người chết ngày càng tăng.
**Chủ đề chung: Sự miễn cưỡng thừa nhận sai lầm và hậu quả:**
Điểm chung xuyên suốt các vấn đề này là sự miễn cưỡng của các chuyên gia y tế và bộ máy y tế công cộng trong việc thừa nhận những sai sót trong các phương pháp điều trị và nghiên cứu đã lỗi thời. Thay vì đón nhận những ý tưởng mới hoặc đối mặt với dữ liệu tiêu cực, họ có xu hướng bảo vệ quan điểm hiện tại, bác bỏ những ý kiến trái chiều, thậm chí công kích cá nhân những người dám đưa ra lời cảnh báo. Sự thiếu trung thực này, dù có thể giúp duy trì quan hệ cá nhân và sự vận hành của bộ máy quan liêu, nhưng lại cản trở sự tiến bộ khoa học và gây tổn hại trực tiếp đến tính mạng của con người.


