Sách Chỉ Về Nhà Để Ngủ PDF tải FREE

Sách Chỉ Về Nhà Để Ngủ PDF tải FREE

Sách Chỉ Về Nhà Để Ngủ PDF tải FREE là một trong những Sách phát triển bản thân đáng đọc và tham khảo. Hiện Sách Chỉ Về Nhà Để Ngủ PDF tải FREE đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

LỜI MỞ ĐẦU

Inside a Creator’s Mind

Trong tiếng Anh có một từ lóng – “Yuppies” – chỉ những người trẻ sống nơi đô thị, công việc tốt, thu nhập cao, giao thiệp rộng, thời trang hợp mốt, tiêu tiền phóng khoáng. Dù ai cũng hiểu vật chất không phải tất cả, xã hội vẫn xem “Yuppies” như biểu tượng thành công. Và từ đó, hình mẫu hướng ngoại trở thành chuẩn mực của thời đại.

Bạn có thể thấy điều ấy trên màn hình TV, trong những chương trình nơi người ta cố “trải lòng”, trong các buổi tuyển dụng đề cao “kỹ năng làm việc nhóm”, hay ngay trong nhóm bạn, khi ai đó được yêu mến nhờ khả năng nói năng tự tin. Cũng như bầy đom đóm bị cuốn vào ánh sáng, con người ngày nay khao khát được ở cạnh những người tỏa năng lượng.

Thế nhưng, phần lớn những ai làm sáng tạo – nhà văn, họa sĩ, nhiếp ảnh, nhạc sĩ – lại là những người hướng nội. Họ dễ kiệt sức sau mỗi lần phải phô bày bản thân, để rồi trở về trống rỗng, đứng lặng trước gương. Không cô đơn, nhưng lạc lõng. Đó là bi kịch của những tâm hồn hướng nội cố hòa mình vào ảo ảnh của “sự hòa nhập”.

Khi rũ bỏ nhu cầu được yêu thích, họ mới có thể trở về với điều thật – được đọc, được viết, được sáng tạo chỉ vì muốn. Tôi cũng vậy. Sau những ngày dài, tôi chỉ muốn ngồi xuống, lật vài trang sách, viết vài dòng – đôi khi là truyện ngắn, đôi khi là những dòng ghi chú chẳng ai biết. Không để nổi tiếng, không để kiếm sống, mà để chạm đến vài tâm hồn đồng điệu. Có lẽ, đó chính là nhiệm vụ của nghệ thuật – được nhìn thấy, được cảm nhận, dù chỉ bởi một người.

Lúc này, khi tôi đang viết những dòng này, cơn mưa đầu hạ bất chợt trút xuống thành phố, chỉ sau vài phút hoàng hôn rực rỡ. Cuộc đời cũng thế – nhiều ngã rẽ ngẫu nhiên, nhiều tấm vé một chiều. Đôi khi ta không biết mình đang ở đâu, nhưng lại chẳng thấy lạc. Vì nhà – rốt cuộc – chỉ là nơi ta bình yên.

Trong tiểu vũ trụ của mỗi người, năng lượng quý nhất không phải là tiền bạc hay danh vọng, mà là cảm giác được tồn tại. Được thấy mình có ý nghĩa, và được tin rằng điều mình làm cũng có ý nghĩa.
Như khi một cơn gió khẽ thổi qua, và bạn biết rằng – mình vẫn đang sống.


Quả bóng bay hạnh phúc

Nhiều người sợ bộc lộ cảm xúc, vì nghĩ rằng than thở là yếu đuối. Trong nhiều năm lắng nghe tâm sự của độc giả, tôi hiểu nỗi sợ ấy lớn thế nào. Chúng ta giấu đi những tổn thương vì không muốn bị thương hại, sợ làm phiền người khác, sợ ánh nhìn thất vọng. Và rồi ta tin rằng, cứ im lặng, cứ tiếp tục, là cách đúng để sống.

Xã hội ca ngợi sự mạnh mẽ và kiên cường, mà quên rằng yếu đuối cũng là một phần tự nhiên của con người. Những người nhạy cảm thường chịu đựng trong im lặng – không gào khóc, không từ bỏ, chỉ lặng lẽ mất dần niềm tin và sự bao dung.

Đè nén cảm xúc đôi khi là cần thiết – nó giúp ta “giữ mặt mũi” trước thế giới. Nhưng khi cảm xúc bị bóp nghẹt quá lâu, ta cũng đánh mất khả năng cảm nhận niềm vui. Ta sống lưng chừng, không quá buồn, cũng chẳng thật vui.

Cuộc đời là lựa chọn: trở thành người dám sống thật với cảm xúc của mình, hay trở thành chiếc xe tăng lạnh lùng băng qua mọi thứ. Không ai sai – chỉ là mỗi người trả giá theo cách khác nhau. Nhưng kết nối thật sự giữa con người chỉ đến khi ta dám yếu đuối trước nhau.

Có hàng chục người bạn để vui chơi không khó, nhưng tìm được một người có thể ở lại khi ta đau khổ – điều đó hiếm lắm. Nếu ta chỉ ở cạnh nhau lúc vui, thì khi nỗi buồn đến, còn ai ở lại?

Một giáo sư từng làm thí nghiệm về hạnh phúc: ông phát cho sinh viên mỗi người một quả bóng bay, bảo viết tên mình lên đó và ném vào phòng. Khi họ được yêu cầu tìm quả bóng của mình, chẳng ai tìm thấy. Sau đó ông nói: “Hãy nhặt bừa một quả bóng, tìm người có tên trên đó và trao lại cho họ.” Và chỉ trong vài phút, ai cũng cầm lại quả bóng của riêng mình.

Vị giáo sư mỉm cười:

“Hạnh phúc cũng như vậy. Khi bạn giúp người khác tìm thấy niềm vui, bạn cũng tìm lại được hạnh phúc của chính mình.”

Hóa ra, cách nhanh nhất để được hạnh phúc – là khiến người khác hạnh phúc trước.

Chúng ta vẫn nghĩ mình có thể sống độc lập, không cần ai. Nhưng cuối cùng, chính những khoảnh khắc được sẻ chia mới khiến cuộc đời đáng sống. Những người thấu cảm – dù dễ tổn thương – lại là những người giữ thế giới này dịu dàng. Họ biết nhặt lấy một chút vui hiếm hoi và trao lại cho ai đang buồn, không vì thương hại, mà vì từng trải qua cảm giác ấy. Họ hiểu, chỉ cần một bàn tay đưa ra, cũng đủ cứu ai đó khỏi vực sâu.

Như lời bài hát “One More Light” của Linkin Park:

“Ai quan tâm nếu một ngọn đèn tắt đi,
Giữa bầu trời triệu vì sao?
Tôi quan tâm.”

Khi Chester Bennington ra đi, bài hát ấy vẫn sống, thắp sáng trong những trái tim cô đơn rằng: vẫn còn ai đó quan tâm.


Ngọc trai

Mỗi người đều có những mùa đông riêng.

Tôi có hai người bạn thân, cùng trải qua đổ vỡ trong tình yêu. Họ từng là hình mẫu của những người yêu lý tưởng – sâu sắc, trân trọng, đầy hy vọng. Nhưng rồi, như bao người, họ ngã gục trước nỗi đau mất mát.

Cả hai đều chọn cách khác nhau để đứng dậy. Người vùi mình trong công việc, người tìm đến nghệ thuật. Dù khác lối, điểm chung vẫn là: họ không cho phép mình gục mãi. Giống như đại bàng rơi xuống vực, họ đợi cơn gió ngược đầu tiên để tung cánh bay lên.

Một người bạn từng là diễn viên – sau chia tay, cô hóa đau thương thành sức mạnh. Nỗi buồn mở ra trong cô một cánh cửa cảm xúc mới. Cô không cần “diễn” nữa – cô chỉ cần “sống thật”. Hemingway từng nói:

“Viết không khó. Hãy ngồi trước máy đánh chữ, rồi để máu mình rơi xuống.”

Giống như con trai tạo ngọc, nghệ sĩ cũng tạo nên cái đẹp từ vết thương. Mỗi hạt sạn chui vào tâm hồn, qua thời gian, được bao bọc bởi tầng cảm xúc – và hóa thành viên ngọc của riêng họ.

Còn người kia – anh không tìm đến sáng tạo, mà tìm đến niềm tin. Sau khi mất mát, anh vẫn tin vào tình yêu, vào khả năng được yêu lại. Bởi có những người chỉ tin vào chính mình khi thấy người khác tin vào họ. Dẫu từng tổn thương, họ vẫn mở lòng, vẫn tin rằng một bàn tay khác có thể nắm lấy mình thật lâu.

Nhưng không dễ. Chúng ta lặp lại sai lầm, yêu lại dù biết sẽ đau, hy vọng kết quả khác cho cùng một hành động. Einstein từng nói:

“Điên rồ là làm đi làm lại một việc mà mong chờ kết quả khác.”

Nếu thế, thì gần như tất cả chúng ta đều “điên” khi yêu. Nhưng biết đâu, chính sự điên ấy khiến con người đẹp hơn?

Bởi chỉ những ai dám yêu, dám tổn thương, mới hiểu sâu nhất giá trị của lòng bao dung. Chỉ khi trái tim đã nứt, ta mới biết phải dịu dàng với chính mình đến nhường nào.

Một chiếc ly vỡ có thể làm hỏng cả bàn tiệc, nhưng điều đáng sợ không phải tiếng vỡ – mà là khi ta không còn dám cầm thêm chiếc ly nào nữa. Vậy nên, dù tổn thương, xin hãy cứ yêu. Dù tan nát, vẫn hãy sống tiếp. Vì biết đâu, viên ngọc trong tim bạn đang được hình thành – từ chính vết thương đó.


Hạnh phúc, suy cho cùng, không phải là không có nỗi đau.
Mà là biết cách biến nỗi đau ấy thành điều gì đó đẹp đẽ hơn.